Bà nội chửi mẹ em là kẻ hư hỏng, bảo đứa bé trong bụng là đồ con hoang, không phải máu mủ nhà bà. Gần đây, ông bà nội lại sang, nói muốn công khai thừa nhận em với gia tộc, trao quyền thừa kế của cháu đích tôn, nhưng em phải đổi họ.
Em năm nay 17 tuổi, đang học lớp 12. Em là con của một bà mẹ đơn thân. Mẹ sinh ra em khi mới 19 tuổi, và vì chuyện này mà bỏ dở con đường học hành, cho dù mẹ đã cố gắng thi đại học 2 năm liền mới đỗ. Dù mẹ và người được coi là bố em từng thề non hẹn biển nhưng khi biết mẹ có thai, ông đã sợ hãi khuyên mẹ phá, nói rằng tuy yêu mẹ chân thành nhưng cưới bây giờ thì không được, vì bố mẹ nghiêm khắc lắm, mới vào đại học mà đã yêu đương kiểu này thì kiểu gì cũng chết với họ…
Ảnh minh họa: Internet
Mẹ em không muốn bỏ con, nên thấy bố sợ quá thì tự mẹ đi gặp ông bà để tự thú và xin được tạo điều kiện. Ông bà mắng mẹ rằng con họ rất ngoan, chỉ biết học hành, không thể có chuyện đó. Thấy mẹ thề thốt, ông bà gọi con trai về hỏi ai là tác giả cái thai, nhưng oái oăm thay, bố em đã hèn nhát bảo không biết. Ông bà đã sỉ nhục và xua đuổi mẹ em, khiến mẹ phải cầu cứu ông bà ngoại, nhưng chẳng ăn thua gì. Hai bên ông bà mắng chửi nhau nhiều trận, cuối cùng chỉ mẹ em chịu thiệt. Bà nội chửi mẹ em là kẻ hư hỏng dâm đãng, bảo đứa bé trong bụng là đồ con hoang vớ vẩn, không phải máu mủ nhà bà.
Em ra đời trong nỗi nhục của cả gia đình bên ngoại, nhưng đằng nào cũng nhục rồi nên ông bà ngoại chỉ có cách giúp con nuôi cháu. Em sống trong thiếu thốn cả về vật chất lẫn tình cảm từ người cha, từ họ hàng bên nội, lớn lên trong mặc cảm tự ti. Nhưng vì thương mẹ, thương ông bà ngoại, để những người thương yêu nhất đến một ngày nào đó được mở mày mở mặt vì mình, từ nhỏ em đã có ý thức ngoan ngoãn hết sức, cố gắng khỏe mạnh, học giỏi. Và cho đến giờ, em luôn là học sinh xuất sắc nhất lớp, đạt giải trong các kỳ thi học sinh giỏi.
Nếu như em bị bên nội bỏ rơi vì không tin tôi là giọt máu của họ thì em đã không hận như thế. 18 tháng trước, bố qua đời vì tai nạn giao thông, ông bà nội đã tìm đến nhà báo tin và ngỏ ý muốn em về chịu tang. Đó là lần đầu tiên họ xin lỗi và nói rằng, từ lâu bố đã khẳng định em là con mình, nhưng bố đã có gia đình riêng nên họ đành im lặng. Dù hận nhưng nghĩa tử là nghĩa tận, cả nhà đã cho phép em về thắp hương cho người quá cố, nhưng chỉ thế thôi, rồi quay về. Sau đó cũng không thấy nhà bên đó liên lạc.
Gần đây, ông bà nội lại sang, nói muốn công khai thừa nhận em với gia tộc, trao quyền thừa kế của cháu đích tôn, nhưng em phải đổi họ (em đang mang họ mẹ). Mẹ kiên quyết không đồng ý, ông bà ngoại thì vô cùng giận dữ. Còn em, em thấy cay đắng trong lòng. Họ từng coi em là con hoang cơ mà, từng không ngó đến em một lần ngay cả khi đã biết em là cháu. Nếu như bố không qua đời mà chỉ để lại 2 đứa con gái chính thức, họ có tìm đến em không? Họ cần kẻ nối dõi tông đường, trông coi hương hỏa chứ đâu có cần em?
Có lẽ, không bao giờ em tha thứ cho họ.
Theo Ngọc Hà (Tiền Phong)