Cả anh và tôi đều là “diễn viên” giỏi, chồng tôi và vợ anh đều không hề biết, vẫn yêu thương, chiều chuộng, tin tưởng chúng tôi.
Tôi sinh ra và lớn lên trong gia đình gia giáo, được bố mẹ dạy dỗ đàng hoàng. Tốt nghiệp đại học, tôi về tỉnh làm việc, yêu, kết hôn và luôn hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình. Những năm làm việc, đi nhiều nơi, chứng kiến nhiều gia đình tan nát khiến con cái bơ vơ vì bố hoặc mẹ ngoại tình, tôi rất ghét chuyện này. Vậy mà giờ đây tôi lại là người đàn bà ngoại tình, càng cay đắng hơn là tôi đã yêu nhầm người.
Cách đây vài năm, tôi gặp người đàn ông hơn 12 tuổi, không đẹp trai phong độ. Anh cởi mở, hợp gu và điều quan trọng là chúng tôi sống ở gần nhau mà không biết. Anh rất vui tính, hòa đồng, nhiệt tình, trách nhiệm nên từ chuyện công việc, gia đình và những bữa trưa cùng nhau, chúng tôi trở nên thân thiết, gần gũi, quý mến nhau, coi như anh em trong nhà. Ngày nào anh cũng nhắn tin hỏi thăm tôi: Em đang ở đâu? Em đang làm gì? Còn tôi, cứ vô tư chia sẻ với anh những niềm vui, nỗi buồn trong công việc và cuộc sống thường ngày.
Sau một năm quen nhau, bỗng một ngày anh không nhắn tin, tôi thấy bồn chồn, trống vắng. Sang ngày thứ 8, khi tôi đang ngồi uống cà phê một mình thì có tin nhắn. Lúc đó tim tôi đập nhanh khi đọc dòng chữ “Nhìn trời mưa, anh buồn quá”. Tôi hỏi anh có chuyện gì. Anh trả lời “Không, vì anh nhớ em, vì anh yêu em”. Tôi nhận ra mình đã yêu anh mất rồi. Tôi cố đấu tranh tư tưởng, dặn lòng không được mắc sai lầm, không được yêu anh, không được vi phạm đạo đức làm vợ, làm mẹ, phá hoại hạnh phúc gia đình mình và người khác, nhưng lý trí không thắng nổi con tim. Tôi càng cố gạt đi lại càng nhớ. Anh cũng vậy. Nhiều lúc anh cáu với nhân viên, không làm được việc vì nhớ tôi phát điên. Thế là chúng tôi tìm đến nhau, không kiềm chế được mà mặn nồng không thể dứt.
Cả anh và tôi đều là “diễn viên” giỏi, chồng tôi và vợ anh đều không hề biết, vẫn yêu thương, chiều chuộng, tin tưởng chúng tôi. Gặp nhau ngoài khách sạn hay trên đường thể dục buổi sáng, chúng tôi vẫn là những kẻ xa lạ. Tôi cứ yêu anh mụ mị với tình cảm chân thành, không bao giờ nhận tiền hay đòi hỏi anh mua bất kỳ món quà nào. Hai năm lừa chồng dối vợ bên nhau, anh bảo cứ yêu như này mãi nhé, đừng bao giờ phá hoại gia đình của nhau vì các con.
Đợt đi chơi cùng nhau, chúng tôi rủ anh họ của anh đi cùng với nhã ý làm mai mối anh ấy với cô bạn của tôi. Tuy nhiên không thành vì bạn tôi bận không thể đi cùng. Vậy là anh rủ một cô bạn khác đến. Sau bữa tối, chúng tôi thuê 2 phòng khách sạn. Để giữ bí mật mối quan hệ của mình, tôi nhận ngủ với cô kia nhưng anh không đồng ý. Anh vào phòng với cô đó và khóa cửa lại trước mặt tôi. Hóa ra, anh muốn tôi ngủ cùng phòng với người anh họ vì anh ta có vẻ thích tôi. Tôi thấy nhục nhã, nước mắt rơi lã chã vì yêu anh mà anh lại chọn ngủ với cô gái khác, đá tôi sang cho anh họ.
Người anh họ nài tôi chung phòng nhưng tôi không chịu, hỏi thuê phòng khác nhưng hết nên đành khoác balô ra đường. Sáng hôm sau, nhìn thấy anh và cô kia vui vẻ nắm tay nhau dạo biển, anh phớt lờ tôi, tôi nhận ra anh thật khốn nạn, không đáng với sự chân thành, tình cảm tôi dành cho anh bấy lâu. Về nhà, tôi chặn hết mạng xã hội và cũng phớt lờ anh. Tôi thấy lòng nhẹ nhõm, không ghét hay hận anh, không níu kéo cũng chẳng có ý định trả thù. Tôi trở về với gia đình. Ngoài công việc, tôi dành toàn bộ thời gian cho chồng con. Thấy chồng yêu thương, trân trọng mình, tôi chỉ biết thầm xin lỗi và cảm ơn anh.
Còn người tình trước đó của tôi và cô gái kia, hóa ra họ bên nhau trước khi gặp tôi. Anh ta còn tán tỉnh nhiều cô khác và hiện vẫn tiếp tục. Tôi luôn nghĩ đời có luật nhân quả, nó đã ứng với tôi và tôi nghĩ sẽ có ngày anh ta phải trả giá. Nhưng tôi cứ đắn đo mãi, có nên nói rõ về con người anh ta cho cô gái kia biết không? Vì cô ấy là người chân thật, hiền lành, yêu anh ta thật lòng, mà quan trọng là anh ta không đáng được yêu.
Theo Vnexpress