Khi tôi về tới nhà, đồng hồ điểm hơn 10 rưỡi, mâm cơm chẳng đậy lồng bàn lại còn lộn xộn như thể đồ thừa. Bát bẩn vẫn ở trên mâm, đũa dùng rồi mỗi đôi mỗi nơi, đĩa cá rán thì rỉa hết thịt còn chiếc xương .
Tôi làm dâu được 2 năm hầu như hiếm khi để bố mẹ chồng phải mắng mỏ. Tuy bà là người khá khó tính nhưng âu cũng do tôi đảm đang, giỏi vun vén. Mọi chuyện trong gia đình từ dọn dẹp, cơm nước cho tới chăm sóc con cái tôi làm còn hơn mức bà mong đợi. Vậy nên dù chẳng thích, mẹ chồng cũng chỉ ậm ừ và không thể chê trách được tôi.
Luôn cố gắng sống hết lòng với nhà chồng, ấy thế mà có ngày tôi nhận ra mình vẫn mãi là người dưng mọi người ạ. Cái cảm giác đó vừa tủi thân, vừa uất ức, vừa tức giận. Mà giận hơn cả là người chồng của mình, anh không hề nghĩ tới vợ con mà mở miệng ra bảo mọi người phần đồ ăn cho tôi.
Chuyện là, tôi mới sinh con được 1 năm nhưng đã trở lại đi làm. Do tính chất công việc nên thi thoảng tôi phải giải quyết những công việc đột xuất. Đương nhiên, cái “thi thoảng” đó cũng không nhiều, việc lương lại cao nên bố mẹ chồng cũng thông cảm mà trông cháu giúp.
Hôm vừa rồi, mẹ chồng tôi dặn nấu nhiều món 1 chút cô em chồng và cháu ngoại sang chơi. Tôi đã hì hụi từ chiều đã nấu nướng linh đình. Thế nhưng sau khi tôi cơm nước xong xuôi, tôi chờ mãi mà không thấy cô em sang mới hỏi mẹ chồng rất vô tư:
– Mẹ ơi, khi nào cô ấy mới sang nhỉ?
– Sang khi nào thì ăn khi đó, vội cái gì?
– Con không vội, để lâu đồ ăn nó nguội, mất ngon thôi ạ.
– Nguội thì đun lại.
(Ảnh minh họa)
Tôi cũng kệ thôi, dẫu sao nhiệm vụ của mình cũng đã xong. Nhưng tôi vừa lên phòng thì điện thoại reo, người ở kho báo thực tế so với số liệu thiếu hụt rất nhiều. Quả này mà làm không rõ thì người phụ trách chính là tôi sẽ bị khiển trách rất nặng, không chừng còn bỏ tiền túi ra đền… tiền trăm triệu chứ ít gì. Tôi sợ hãi, vội vàng kéo chăn lên cho con, sau đó thay đồ rồi xuống dưới nhà nhờ mẹ chồng:
– Mẹ ơi, công ty con có chuyện lớn rồi, mẹ trông cháu giúp con nhé. Con đi giải quyết sẽ cố gắng về sớm, cô út tới thì cả gia đình cứ ăn trước ạ.
– Còn phải nói, ai mà chờ được cô được.
– Vâng, nhưng mẹ để ý cháu giúp con nhé, con cảm ơn mẹ nhiều.
Bà vừa miễn cưỡng gật đầu, tôi liền ba chân bốn cẳng phi như bay đi. Gặp chồng ngoài cổng, tôi cũng chỉ kịp hét lên: “Công ty xảy ra chuyện lớn, em phải đi giải quyết”.
Sau khi dò đi dò lại sổ sách, tôi mới phát hiện nguyên nhân. May mắn, tất cả cũng do nhân viên kiểm kho của tôi nhập sai số, chính vì vậy mới dẫn tới sự thiếu hụt trầm trọng đó. Tôi thở phào, nhưng mắt thì cũng hoa cả lên, chân tay rã rời, bụng sủi ùng ục, vẫn cố phi về nhà vì nghĩ: “Mất công nấu nướng rồi, phải cố về mà ăn. Hơn nữa, ăn ngoài mẹ chồng lại hỏi phiền phức.”
Nhưng khi tôi về tới nhà, đồng hồ điểm hơn 10 rưỡi, mâm cơm chẳng đậy lồng bàn, rồi đang quây cả lại. Đã thế, nhìn cơm phần con dâu còn banh bét như thể đồ thừa: bát bẩn vẫn ở trên mâm, đũa dùng rồi mỗi đôi mỗi nơi, đĩa cá rán thì rỉa hết thịt còn chiếc xương và miếng đầu, đĩa rau xào thì được bới ra, nhặt hết tỏi và lá, chỉ còn lại vài cọng rau…
(Ảnh minh họa)
Tôi uất nghẹn, lập tức đổ cả vào thùng rác. Bố mẹ chồng thấy tiếng loảng xoảng, mới chạy xuống hỏi:
– Sao, cái gì thế?
– Con đổ rác.
– Rác nào, cơm phần con chứ rác nào.
– Mẹ, con không cần mọi người chờ con về nhưng nếu phần thức ăn thì có tâm một chút được không ạ? Nói thật, mâm cơm nhìn như đồ thừa, con không ăn nổi.
Mẹ chồng có lẽ không ngờ tôi lại thẳng thắn như thế. Bố chồng thì giảng hoà, bảo:
– Là em con nó không biết điều, ăn xong sau cùng lại để mọi thứ thế. Thôi, bố sẽ nhắc nhở nó, con ăn tạm cái gì đi.
Tôi chỉ dạ rồi lẳng lặng đi lên phòng, chồng thấy tôi tức giận cũng ngọt nhạt lại gần xin lỗi. Nhưng bụng rỗng, tôi chẳng còn hơi sức đâu mà cãi nhau. Tôi chỉ bảo anh 1 câu:
– Anh thử đặt mình vào vị trí của em, nấu nướng cho cả nhà mà mâm cơm phần không khác gì đồ thừa. Anh là chồng, là người gắn kết em với cái gia đình này cũng không lên tiếng bảo mọi người để riêng ra phần cơm em à?
Sau đó, mặc anh giải thích, tôi cũng bơ luôn. Tôi bấm điện gọi đồ ăn nhanh tới nhà. Tôi nghĩ rồi, họ có thể đối xử tệ bạc nhưng bản thân không thể ngược đãi chính mình được.
Theo Helino