Chiều nay, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn của một anh người quen nhờ tư vấn và chọn mỹ phẩm để tặng vợ. Nghe những lời anh chia sẻ về sở thích và thói quen của vợ tôi bỗng chạnh lòng nhớ về câu chuyện hôn nhân của những người thân cạnh mình.
Đầu tiên là chuyện của người chú họ 49 tuổi nhà tôi. Chú là người đàn ông đĩnh đạc, cao ráo và rất chịu khó. Nhà nghèo nên học dở cấp 2 chú phải rời xa mái trường để làm thuê và kết hôn khá sớm. Vợ chú hơn chồng 4 tuổi, người cùng làng.
Gia đình bên vợ khá giả hơn nên sau khi về chung một nhà họ đã tạo điều kiện cho vợ chồng chú làm ăn. Chưa kể, nhà bên ngoại còn hỗ trợ lo cho chú sang Đức lao động. Sau 8 năm chú trở về với chút vốn kha khá, chú mua được đất làm nhà ở Vinh, rồi mở gara ô tô và góp vốn kinh doanh với bạn bè ở Hà Nội. Nói chung, kinh tế hai vợ chồng rất khá giả và người ta vẫn hay đùa “nhà giàu lắm, đi Tây về đấy”.
Dù học chưa hết cấp 2, nhưng do tính ham học hỏi và khéo léo trong các mối quan hệ nên chú rất được mọi người coi trọng. Chưa kể, tính tình hiền lành, yêu thương vợ con nên ai cũng nể phục, họ gọi chú là “người đàn ông của gia đình”.
Nhìn người đàn ông lịch lãm, ngày ngày diện vest ra ngoài, ai ai cũng ngưỡng mộ, tuy nhiên khi trở về bên gia đình chú lại là người đàn ông điềm đạm, giản dị với quần bò, áo phông. Còn vợ chú, người phụ nữ mộc mạc, chân chất và vô cùng tiết kiệm (có thể nói hà tiện). Mỗi lần đi công tác xa, chú thường mua mỹ phẩm về cho vợ, tuy nhiên, vợ chú lại rất ít sử dụng, thậm chí đôi lần còn để cho mốc. Có lần, chú mua những bộ cánh đắt tiền thì vợ bắt đi trả lại. Với mự (PV_mợ_vợ chú) chỉ cần diện mấy bộ hoa tối màu là sở thích bất di, bất dịch rồi.
Mự cứ nghĩ điều đó sẽ làm chồng vui, tuy nhiên, cũng vì tính bảo thủ của mình mà hôn nhân của chú mự bắt đầu có sự rạn nứt. Thậm chí là sóng gió bủa vây.
Phải nói rằng, kinh tế khá giả nhưng mự đã không chịu bắt nhịp thời đại. Những bộ quần áo mự mặc hàng ngày khiến mự già đi theo thời gian. Thi thoảng ghé qua nhà chú mự ở lại dùng cơm, tôi –cô gái chập chững 19 tuổi lại cảm nhận được điều gì đó cực kỳ bất ổn.
Những hôm có khách chú nhờ tôi đến hộ mự dọn dẹp, làm cơm, đón khách tôi thấy mự xuề xòa quá mức. Mự không chú tâm ăn mặc, cách nói chuyện thô ráp đôi khi còn quát tháo cháu, chồng và cả con. Còn chú, trong bộ đồ chỉn chu, phong độ đón tiếp những vị khách, cũng là đối tác. Họ ăn mặc chỉn chu, cách nói chuyện nhẹ nhàng, từ tốn…
Nói thật, tôi nhìn thấy sự thất vọng xen lẫn cảm giác xấu hổ trên khuôn mặt chú mỗi khi khách tới chơi. Đôi lần, chú nhắc nhở và khuyên vợ mình nên thay đổi, “yêu” bản thân nhiều hơn nhưng mự vẫn bảo thủ và tự ái. Thậm chí, mự còn to tiếng với chồng khiến chú mệt mỏi. Từ những lần đó, khoảng cách giữa chú-mự ngày càng xa, họ không còn chung tiếng nói, chung quan điểm. Số lần chú-mự cãi nhau nhiền hơn, mự trở thành người đàn bà khó tính, khó chiều và già nua theo thời gian.
Những lần tới dạy kèm đứa em, nghe thấy họ to tiếng, khi ra về tôi không khỏi trăn trở. Tôi tự hỏi: “Phải làm thế nào đây?”, “Phải làm sao để mự thay đổi?”,… Thay đổi không có nghĩa là trở thành người khác, thay đổi chẳng qua là khiến mình yêu đời hơn, bắt kịp xu thế phát triển của xã hội. Đã qua rồi thời đại người phụ nữ chăm chăm làm việc nơi xó bếp, qua rồi thời đại người phụ nữ chỉ biết đầu bù tóc rối, tất bật lo chồng con. Giờ đây, phụ nữ phải biết yêu thương bản thân, biết làm đẹp, biết chiều chồng.
Và rồi, điều tôi lo lắng cũng đến. Hai năm sau bao biến cố, cãi vã, bất đồng quan điểm chú mự ly hôn. Chú rời khỏi gia đình để lại toàn bộ nhà cửa, một mảnh đất trung tâm thành phố cho vợ con. Hiện tại, vợ chú là một cô giáo tiểu học, không quá xinh nhưng hoạt bát và duyên dáng.
Hôm cuối cùng ở Vinh tôi đạp xe đến nhà mự ngày xưa để chào mự. Nhìn hình ảnh mự già đi trông thấy, đôi mắt buồn xa xăm mà tôi không khỏi xót xa. Tôi gọi điện chào chú, chú nhắn qua ăn cơm, tôi dù buồn nhưng vẫn nhận lời. Căn nhà hiện tại chú đang sống, không khí vui vẻ, ngập tràn tiếng cười… Nhìn mự (vợ mới của chú) miệng đon đả chào khách, cách ăn mặc tân tiến, tôi hiểu đây là mẫu người chú tôi hằng mơ ước.
Câu chuyện thứ 2 là câu chuyện của Mai, cô bạn thân ngày bé của tôi. Tôi vẫn gọi Mai bằng biệt danh là cô gái 52 bởi bạn cao 1m52. Mai không quá xinh nhưng có làn da trắng, đôi mắt sáng, bờ mi dài và luôn nở nụ cười duyên dáng với má lúm đồng tiên.
Nói thật, về hình thức nếu chấm khắt khe thì bạn tôi được 6 điểm mà thoáng thì 7 điểm. Nhưng rất vui tính, lịch sự và ấm áp – quen biết cô ấy 20 năm nay mình chưa bao giờ thất vọng về cô ấy. Luôn sáng tạo, lạc quan là điều mình thấy ở Mai. Chồng cô ấy là lãnh đạo lại đẹp trai phong độ nhưng cô ấy luôn vui vẻ hoà đồng với cấp dưới của chồng.
Mình đã từng thấy cô ấy chọn quà đến thăm con chú lái xe của chồng ốm. Đi cùng cô ấy mới hiểu vì sao cô ấy không chân dài, không quyến rũ không sắc nước hương trời mà ai cũng yêu quý, chồng lúc nào cũng yêu chiều trân trọng. Đến nhà chơi thấy chồng vào bếp vợ nhặt rau, thi thoảng cô ấy quay sang “chỉ đạo” chồng rồi cười ríu rít khiến ai cũng cảm nhận được sự hạnh phúc.
Sau 2 câu chuyện nhỏ trên tôi tin và hy vọng các bạn nữ, các cô gái, những người phụ nữ sẽ có cái nhìn riêng về cuộc sống, hôn nhân của mình.