Chia tay chồng đầu, tôi vội vã đến với người đàn ông hơn mình 30 tuổi. Những tưởng tôi sẽ có mái ấm thực sự, nào ngờ một lần nữa tôi rơi vào bế tắc.
Tôi lấy chồng đầu năm 17 tuổi, khi chưa học hết lớp 12. Năm đó, vì ‘nếm trái cấm’, tôi nhỡ mang thai với cậu bạn lớp trưởng.
Mẹ tôi khóc ngất. Bà là giáo viên tiểu học, gia đình gia giáo, việc tôi nghỉ học giữa chừng, lấy chồng như cái tát vào mặt bà.
Gia đình nhà trai miễn cưỡng mang trầu cau đến dạm hỏi. Đám cưới, ăn hỏi diễn ra trong vòng một ngày. Hai bên không muốn làm rình rang, sợ người ta dị nghị cô dâu với cái bụng lùm lùm.
Sau đám cưới, chồng tôi chuyển sang trường khác, tiếp tục học hành, thi đại học. Tôi quanh quẩn ở nhà, ngày 2 bữa cơm.
Con trai ra đời cũng là ngày chồng tôi nhận giấy báo trúng tuyển đại học. Tình cảm học trò vốn chưa trải qua sóng gió nên khi xa cách, tôi và chồng cũng lạnh nhạt dần.
Anh học dưới Hà Nội, ít khi về thăm hay ngó ngàng đến vợ con. Năm thứ 3, tôi phát hiện anh yêu cô sinh viên cùng trường. Hai người phát sinh quan hệ nam nữ, ăn ở với nhau. Tôi vô tình mò được zalo của chồng, mọi chuyện mới vỡ lở.
Chồng không chối cũng chẳng xin tôi tha thứ. Anh nói cô ấy mới là người anh yêu thật lòng.
Tương lai chồng tôi nghĩ đến chỉ có cô ấy, không có sự hiện diện của mẹ con tôi trong cuộc đời. Tình cảm nguội lạnh, tôi đưa con rời đi, để lại lá đơn ly hôn. Thủ tục tòa án diễn ra chóng vánh.
Cuộc hôn nhân ngắn ngủi ở tuổi 17 thoảng qua như cơn gió. Mẹ nhận nuôi cháu, tạo điều kiện cho tôi học tiếp.
Những tưởng cú ngã đầu đời sẽ khiến tôi tỉnh ra, sống lý trí hơn. Nào ngờ, học xong trung cấp dược, tôi vướng vào lưới tình của ông chủ tiệm thuốc tây giàu có, hơn mình 30 tuổi.
Thời gian đầu anh quan tâm, chăm sóc mẹ con tôi hết mực. Con tôi cảm sốt nhẹ anh cũng bắt đưa vào viện cấp cứu. Bất chấp sự phản đối của gia đình, tôi vội vàng lên xe hoa lần 2.
Mong chờ mãi tôi mới có bầu, đến lúc siêu âm, biết giới tính là con gái, anh bỗng thay đổi thái độ, cư xử với tôi không khác người giúp việc, đêm đến phục vụ chủ cả nhu cầu chăn gối.
Con trai riêng của tôi đang tuổi vui chơi, đùa nghịch, cả ngày anh quát nạt, cáu bẳn, cấm cháu chạy nhảy. Thằng bé từ đứa năng động, trở nên khép mình, trầm cảm.
Tôi phản ứng trước những hành xử của anh, anh vung tay tát tới tấp vào mặt vợ vì dám ý kiến. Anh đi nhậu nhẹt, hát hò với bạn bè xuyên đêm, bất chấp vợ bầu bí.
Hôm nào tôi nhắc nhở chồng đưa mình đi khám, anh mặt nặng mày nhẹ, bảo: ‘Tôi bận, người ta chửa đẻ, đi lại ầm ầm, cô động một tí là nhõng nhẽo. Mệt quá thì đi phá cho tôi’.
Ngày mới cưới, mỗi tháng anh đưa tôi 10 triệu chi tiêu, cơm nước, giờ anh chỉ đưa mỗi ngày 50 nghìn đi chợ. Tiền học của con, tôi phải lén lút xin bố, sợ mẹ biết chuyện, lại làm um lên.
Bế tắc, tôi đòi chia tay, chồng cười khinh khỉnh nhìn tôi mỉa mai: ‘Loại đàn bà lỡ dở như cô, không nghề nghiệp, không tiền bạc, may lấy được tôi là phúc 70 đời. Giờ không biết hưởng còn kêu ca, than vãn. Tôi ra ngoài lấy đâu chẳng được gái tân’.
Có lần, anh rủ bạn bè đến nhà uống rượu. Mặc dù lúi húi dưới bếp, vẫn nghe rõ mồn một anh thao thao bất tuyệt với bạn rằng tôi là loại đàn bà vứt đi, không biết đẻ, làm osin phục vụ còn chưa xứng…
Hai hàng nước mắt tôi cứ thế ứa ra. Trước mặt bố mẹ tôi anh luôn tỏ ra là người tử tế nhưng khi chỉ có vợ chồng, anh đối xử với tôi vô cùng thậm tệ.
Chẳng lẽ, người đã từng ly hôn, có con riêng như tôi không đáng được hưởng hạnh phúc hay sao?
Xin hãy cho tôi lời khuyên!
Theo Độc giả T.H (Vietnamnet)