Lấy chồng đại gia chẳng có gì là xấu. Không phải cô gái nào cũng mong lấy được một chàng trai tốt để trao gửi cả cuộc đời mình đó hay sao?
Lấy được chồng đại gia đâu phải lỗi của phụ nữ đẹp, sao họ cứ bị dòm ngó và xem thường, rồi lại như cách ly và miệt thị, xem đó là điều không nên theo? Có luật nào cấm phụ nữ không được lấy chồng đại gia, lại còn là phụ nữ chân dài, mặt đẹp? Và ai khẳng định đại gia là những người chồng không tốt? Chúng ta có đang khắt khe với khái niệm này quá chăng?
Người giàu vốn không phải là tội đồ, và tiền thì vốn chẳng phải tự nhiên sinh ra, nó chỉ chuyển từ túi người này sang người khác. Một người đàn ông được xem là “đại gia” theo cách này hay cách khác sẽ làm những đồng tiền của người khác, chuyển vào túi của mình và bạn đừng vội phán rằng họ làm ăn phi pháp, lươn lẹo hay đủ trò. Chẳng qua, họ bản lĩnh hơn người mà thôi. Và dĩ nhiên, phụ nữ thích điều đó.
Đã xưa rồi cái hình ảnh chân ngắn bụng phệ, khệ nệ râu ria, lên xuống ô tô, ra vào nơi sang trọng, chốn đắt tiền mới được gắn cái mác “đại gia”. Giờ, thiếu gì những người trẻ tuổi, đẹp trai, lắm tiền, làm ăn đàng hoàng, kiếm tiền chân chính, thành đạt bằng đôi tay mình. Làm vợ những người này rồi cũng sẽ bị soi? Hay vì họ chưa đủ già để được gọi là đại gia, nên chẳng ai quan tâm đến họ? Có lẽ giàu tiền thì là đại gia, còn giàu thêm ý chí phấn đấu lại là… tiểu gia, không ma nào thèm ngó?
Lấy chồng đại gia chẳng có gì là xấu. Không phải cô gái nào cũng mong lấy được một chàng trai tốt để trao gửi cả cuộc đời mình đó hay sao? Chẳng lẽ cứ là đại gia thì không phải người tốt? Cưới đại gia làm chồng sẽ vô phúc, thế ư? Không biết ai đã tiên phong sản sinh ra cái suy nghĩ đầy áp đặt này, để muôn người đi sau cứ nhìn vào đó và phê phán. Định kiến thì cứ mãi là định kiến, phụ nữ vẫn cứ chọn chồng và đại gia vẫn cứ lấy vợ. Thế thôi.
Ước mơ lấy chồng giàu chẳng có gì để bị phản đối, lấy được rồi lại càng không phải tội. Đã thế, lấy được chồng giàu đâu phải chuyện lớn lao, đó cũng đâu phải sự kiện gì kinh thiên động địa, sao cứ bị soi, bị móc, bị xóc đến cùng? Bởi ghen tị giày xéo con người, quẫn cùng tâm can, nên thay vì vui, họ chỉ nhạt môi cười khẩy; hay thực tâm họ đang lo rằng người đẹp kia sẽ không hạnh phúc, rằng cưới đại gia rồi sẽ tan cửa nát nhà? Lạ lùng thay, và khó hiểu thay!
Còn nữa, đại gia không thể chỉ là của chân dài! Chân ngắn thì đã làm sao? Phụ nữ thông minh sẽ biết cách để mình chọn lựa, mặc kệ độ dài của chân. Nếu não nhiều nếp nhăn, phụ nữ sẽ tự biết cách làm mình hạnh phúc, bất kể là với đại gia, hay tiểu gia cũng thế. Điều này đánh thẳng vào suy nghĩ cổ hủ của một số đại gia, và cũng là một số lớp người trong xã hội, rằng chỉ những người có tiền mới là người nắm trong tay sự lựa chọn.
Họ nhầm, họ rất nhầm!
Đồng tiền chi phối nhiều thứ, trong đó có cả hạnh phúc. Không sai, nhưng quyền lựa chọn lần này nằm trong tay một kẻ nhiều não, chứ chưa chắc đó phải là kẻ nhiều tiền. Con người sinh ra có quyền tự mình đi tìm hạnh phúc, phụ nữ cũng vậy thôi! Họ tự nắm lấy hạnh phúc của chính mình, chứ chẳng phụ thuộc vào vị đại gia “mĩ miều” nào cả.
Bây giờ, không phải là thời buổi đại gia tung tiền chọn vợ, mà đã đến lúc những người phụ nữ thực sự thông minh có quyền vắt óc để chọn chồng. Thế nên, các chàng trai ạ, đừng dè bỉu những đại gia chân ngắn, bụng phệ, và ghen tị vì những cô vợ xinh xẻo kia; thay vào đó, hãy cố gắng để biến mình thành đại gia trong mắt các cô gái thời này!
Còn các cô gái, qua rồi thời các cô đứng im khoanh tay chờ người ta mang hạnh phúc, đã đến lúc các cô đứng dậy và tự kiếm lấy niềm vui. Đừng để người ta chọn mình một cách dễ dãi.
Còn những người còn lại, chưa là đại gia, cũng chưa là vợ đại gia, thì hãy nghĩ thoáng ra… Lấy chồng đại gia, sao phải xoắn!