Có lẽ, một thời điểm nào đó, anh từng coi chị là chân ái của đời mình, coi chị là duy nhất trong tất cả những gì mà anh có. Nhưng đổi lại, chị lại không dốc hết lòng để yêu thương anh. Suốt những năm bên nhau, chị chưa một lần thấu hiểu, trân trọng tình cảm đó…
Ngày mới yêu anh từng xem chị là cô gái cá tính và tìm mọi cách chinh phục bằng được chị. Nhưng rồi, khi hai người trở thành một đôi, chị ngày càng quá quắt khi trở thành cô gái ương bướng, bảo thủ và chỉ chăm chăm làm theo ý mình. Với anh, chị luôn yêu cầu anh phải làm theo ý mình, khi không được đáp ứng, chị quay ra giận dỗi, đòi chia tay.
Những năm qua, vì yêu, anh cố chiều chuộng và làm theo ý chị. Nhưng thời gian gần đây, cách cư xử của chị khiến anh mệt mỏi. Thay vì muốn được ở bên chị, anh chỉ xem đó là trách nhiệm và không còn hứng thú.
Đôi lần, anh đã tâm sự và muốn cùng chị tháo gỡ khúc mắc, đáp lại, chị cho rằng anh đang thay đổi. Chị nói: “Có phải anh không còn thương em? Có phải anh có người khác nên mới đối xử với em như thế?”… Chị vẫn ương bướng, vẫn cho mình đúng, chị còn mặc định “em là con gái, thiệt thòi đủ thứ, anh cần có trách nhiệm với tình yêu và sự hy sinh của em”.
Giờ đây, khi không còn chịu đựng được, anh muốn thoát ra khỏi sự quản lý khắt khe của chị. Anh không còn muốn trả lời những câu hỏi thường ngày của chị như: “Anh đang ở đâu”, “Đúng 8h anh phải có mặt”, “Cuối tuần em muốn đi du lịch ở Tuần Châu”,… Đơn giản, trái tim của anh không còn hướng về chị nữa. Anh chỉ ước thời gian quay trở lại, chị giống như cô gái trước đây luôn tươi cười, hạnh phúc khi anh mới đến. Anh từng yêu chị bởi nụ cười ấy, anh đã từng lạc lối vì mỗi lần chị cười anh thấy lòng mình vui đến lạ.
Nhưng có lẽ, chị đã đánh mất tất cả, chị đã thành con người khác. Một chiều tháng 4, khi không còn có thể gắng gượng, sánh bước bên chị, anh nói lời chia tay. Chị hụt hẫng, đau khổ và gào thét: “Anh dám bỏ em? Anh dám. Anh đứng lại đó”, nhưng đáp lại, anh chỉ im lặng. Giá như chị có thể hỏi anh: “Vì sao anh lại thế? Anh có thể nói cho em biết không?”, có lẽ như vậy anh còn cảm nhận chị quan tâm tới cảm xúc của anh. Nhưng không, tới giờ phút này, chị vẫn không nhận ra được sai lầm của mình, chị vẫn luôn đổ lỗi cho anh và không có thiện chí vun đắp. Với anh, thái độ của chị hôm nay coi như là chấm hết tất cả…