Theo nguyện vọng cuối cùng của nữ tử tù trước khi chết, một cuộc khám nghiệm tử thi đã được thực hiện sau cuộc xử tử. Họ kết luận “có một hài nhi 5 tháng tuổi đang trong bụng người tử tù đã bị hành hình”.
Theo nguyện vọng cuối cùng của nữ tử tù trước khi chết, một cuộc khám nghiệm tử thi đã được thực hiện sau cuộc xử tử. Họ kết luận “có một hài nhi 5 tháng tuổi đang trong bụng người tử tù đã bị hành hình”.
Phiên tòa
Ngày 24/4/1777, phiên tòa xét xử Bathsheba thu hút đông đảo người dân tới chứng kiến. Điều đặc biệt, phiên tòa này có tới 5 thẩm phán tham gia xét xử là William Cushing, Jedediah Foster, Nathaniel Peaslee Sargeant, David Sewall và James Sullivan.
Luật sư Levi Lincoln, người sau này là Bộ trưởng tư pháp Hoa Kỳ dưới thời Tổng thống Thomas Jefferson, đã được chỉ định làm luật sư bào chữa cho 4 bị cáo. Ông lập luận rằng Ezra đang còn rất trẻ, không tham gia trực tiếp vào vụ sát hại, thậm chí là không có mặt tại hiện trường lúc xảy ra vụ việc không may.
Ngoài ra, vị luật sư này còn cho rằng chính kế hoạch giết chồng một cách rất đơn giản là “bằng chứng tốt nhất cho thấy sự rối loạn tâm thần” của Bathsheba.
Phiên tòa bắt đầu lúc 8h và kết thúc khi đã nửa đêm. Ngày hôm sau, tòa tiếp tục với phần tuyên án. 4 bị cáo đều bị tuyên phạm tội giết người và bị xử tử.
Theo kế hoạch, cuộc xử tử 4 phạm nhân này diễn ra vào ngày 4/6/1777. Bathsheba được bào chữa là đang mang bầu. Cô nói rằng mình đang mang bầu và đứa trẻ đã định hình, cử động trong lòng cô. Theo luật của thời đại đó là một phụ nữ có thể bị xử tử nếu trong giai đoạn rất sớm của quá trình mang thai nhưng nếu cái thai đã lớn, đứa trẻ được hình thành thì việc hành hình phải hoãn lại cho tới khi phạm nhân sinh xong. Để tránh trường hợp phạm nhân cố tình khai man, tòa cho kiểm tra xem Bathsheba có nói sự thật hay không.
Lần kiểm tra đầu tiên của Bathsheba vào tháng 5 khiến cuộc xử tử cô và đồng phạm bị hoãn lại. Ngày 11/6, một cuộc kiểm tra nữa được tổ chức và đưa ra kết luận Bathsheba không “có thai”.
Tuy nhiên, Bathsheba vẫn tiếp tục kêu xin, viết thư gửi tòa án với lời lẽ thống thiết, khẳng định rằng mình đang mang cái thai lớn, và sớm sinh con.
Bathsheba trước giờ bị xử tử.
Ngày 27/6, một cuộc kiểm tra nữa được thực hiện. Một vài thành viên trong đoàn kiểm tra khẳng định rằng Bathsheba thực sự “mang thai lớn”. Trong khi những người khác lại phủ định.
Những ý kiến trái chiều gây tranh cãi còn Bathsheba lại không thể nhận thêm một sự trì hoãn nào nữa trong việc bị xử tử. Nhà sử học Deborah Navas viết trong cuốn sách “Murdered by His Wife” cho rằng nguyên nhân của việc kết luận gây tranh cãi này là do có sự can thiệp của người anh cùng cha khác mẹ của Joshua Spooner. Người anh họ của nạn nhân chính là người ký lệnh cuối cùng để xử tử một cách vội vã Bathsheba. Viên thư ký tòa án cũng được cho là có ác cảm với ông Tory, bố của Bathsheba.
Bố mẹ của anh lính trẻ Ezra Ross cũng cố gắng hết sức để cứu mạng sống cho con nhưng đều bất thành.
Kế hoạch treo cổ 4 kẻ giết người được ấn định vào ngày 2/7/1777.
Cuộc hành hình
Một đám đông gần tới 5 nghìn người đã có mặt để chứng kiến cuộc xử tử kẻ giết chồng. Ngày hôm đó, mưa gió nổi lên rất lớn, thậm chí có cả sấm nhưng không khiến đám đông bỏ hiện trường mà về nhà.
Bathsheba bước ra pháp trường, vẻ mặt bình tĩnh nhưng thể trạng tỏ vẻ rất yếu. Góa phụ này không thể bước đi được nên phải có người dìu cô lên ghế xử tử. Cô trườn lên giá treo cổ bằng đầu gối và tay.
Lời cuối của Bathsheba là : “Tôi chết vì những gì mình đã gây ra. Tôi hi vọng sẽ nhìn gặp lại những người bạn của tôi ở một chốn khác và hi vọng không ai trong số họ phải lên đó theo cách ô nhục mà tôi đã làm”.
Theo nguyện vọng cuối cùng của nữ tử tù trước khi chết, một cuộc khám nghiệm tử thi đã được thực hiện sau cuộc xử tử. Họ kết luận “có một hài nhi 5 tháng tuổi đang trong bụng người tử tù đã bị hành hình”.
Biết bao người dân cảm thấy choáng váng và đau xót cho người phụ nữ giết chồng đã thiết tha trình bày sự thật về cái thai trong bụng mình nhưng bất thành. Năm 1844, khi nói về vụ án này, Peleg W.Chandler thể hiện sự thương tiếc và hối hận vì “tay của bà đã dính máu”.
Năm 2011, trong tạp chí Human Life Review, Gregory J.Roden viết rằng đã hơn 200 năm trôi qua sau cái chết tức tưởi của người phụ nữ, câu chuyện về kẻ giết chồng van xin được sống cho tới ngày sinh con vẫn khiến người ta cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm và dai dẳng.
Bức thư của Bathsheba viết để xin được kiểm tra lại việc mình mang thai lần thứ hai:
Kính gửi Quý Ngài
Với lòng biết ơn chân thành nhất, Tôi ghi lòng tạc dạ công ơn của Ngài đã hoãn thi hành án cho tôi. Tôi cầu xin, một lần nữa, hạ mình nằm dưới chân Ngài và trình bày rằng, mặc dù nữ y tá trưởng được chỉ định để kiểm tra trường hợp của tôi không mang lại kết quả như tôi mong muốn, nhưng tôi hoàn toàn chắc chắn rằng mình đang trong tình trạng mang thai, thậm chí cái thai đã được hơn 4 tháng. Thai nhi tôi đang cưu mang trong bụng hoàn toàn được tha thứ theo luật. Tôi thành khẩn ước muốn được sống cho tới khi tôi sinh con. Tôi cúi mình trước uy quyền của Ngài, mong Ngài không vì phải chịu đựng sự đê tiện quá đỗi của tôi mà chiếu cố xem xét tới trường hợp tồi tệ của tôi. Sinh linh bé nhỏ tôi đang mang rõ ràng đã hình thành đầy đủ và vô tội trước những tội lỗi mà kẻ đang cưu mang nó gây ra. Và sinh linh đó, tôi xin được nói, có quyền được tồn tại là quyền mà Thượng đế đã trao cho nó.
Nguyên mẫu Tiếng Anh
May it please Your Honors
With unfeigned gratitude I acknowledge the favor you lately granted me of a reprieve. I must beg leave, once more, humbly to lie at your feet, and to represent to you that, though the jury of matrons that were appointed to examine into my case have not brought in my favor, yet that I am absolutely certain of being in a pregnant state, and above four months advanced in it, and the infant I bear was lawfully begotten. I am earnestly desirous of being spared till I shall be delivered of it. I must Humbly desire your honors, not withstanding my great unworthiness, to take my deplorable case into your compassionate consideration. What I bear, and clearly perceive to be animated, is innocent of the faults of her who bears it, and has, I beg leave to say, a right to the existence which God has begun to give it.