Nhìn cô ấy được chồng đưa đón đi chơi bằng xe sang, tôi lại chạnh lòng nhìn xuống chiếc xe Lead cũ kỹ của mình.
Cuộc sống của vợ chồng tôi vẫn giản dị và hạnh phúc với một tiêu chuẩn bình dân. Sau bữa sáng vui vẻ tôi chở con đến lớp rồi đến cơ quan gần nhà. Chồng tôi đi làm xa gần 20km. Hơn 8 tiếng mỗi ngày, chúng tôi vật lộn ở công sở với hàng tá công việc và những lời khen chê của sếp. Chiều chồng tôi về sớm hơn giúp tôi đón con, bỏ đồ vào máy giặt, cắm nồi cơm và luộc rau. Tôi về sửa soạn nốt bữa tối rồi gia đình quây quần bên nhau.
Cho đến khi cô bạn gái thân nhất của tôi lấy chồng. Nó vốn là con bé nhà quê như tôi, không ngờ tốt số lấy được đại gia, xây ngay một căn nhà bề thế như biệt thự ở đầu ngõ nhà tôi. Nó nghỉ làm, ở nhà sống như bà hoàng, có osin làm hết việc nhà. Đi đâu chơi thì chồng đưa đón bằng xe sang. Chuyện mua bán chi tiêu trong nhà nó cũng không phải bận tâm vì chồng khéo léo lo đâu vào đấy.
Nhiều hôm mưa gió, tôi lóp ngóp về được đến cửa nhà là người ướt sũng, gặp ngay cảnh chồng nó đưa đi ăn nhà hàng về. Nhìn người ta lại ngẫm đến mình, chật vật kiếm tiền và lo từng hóa đơn điện nước. Mua hàng tôi còn phải tranh thủ chợ sớm cho rẻ, lấy đâu ra cảnh dăm ba bữa lại đi ăn nhà hàng.
Tôi bắt đầu so sánh chồng tôi với chồng bạn rồi khó chịu. (Ảnh minh họa)
Tôi bắt đầu so sánh chồng tôi với chồng bạn rồi khó chịu. Sao chồng người ta đi sớm về khuya kiếm tiền tỷ, chồng tôi cứ 6h đã về, đi làm thì không biết bon chen đấu tranh lên chức này chức kia. Chồng người ta là tổng giám đốc công ty danh tiếng, chồng tôi mãi là anh nhân viên kỹ thuật quèn. Mà đâu có điểm nào kém cô ấy.
Tôi than ngắn thở dài, không buồn xem phim cùng chồng. Anh thấy tôi biểu hiện lạ thì nịnh vợ bằng những món ăn ngon, nhưng tôi ăn cũng không thấy ngon. Anh rủ đi mua sắm, tôi không muốn đi. Nỗi ghen tỵ gặm nhấm tôi từng ngày. Tôi cáu gắt bảo anh: “Chồng người đánh bắc dẹp đông, sao anh ngày nào cũng chỉ biết đi làm về sớm rồi nấu cơm giúp vợ. Anh không ra ngoài mà làm ăn kiếm tiền, lên chức trưởng phòng cho em được tự hào với bạn bè”.
Anh nhìn tôi đầy ngạc nhiên, anh giải thích rằng anh ưu tiên gia đình hơn hết. Rằng thu nhập của chúng tôi không quá ít để anh phải làm tăng ca, mất đi thời gian vui vẻ của vợ chồng. Hơn nữa con tôi còn bé, cần người chơi cùng. Ngán ngẩm, tôi quay lưng ngủ.
Những vết rạn nứt cứ thế lớn dần, khiến anh né tránh trò chuyện cùng tôi, con sợ sệt khi tôi nổi cơn giận.
Bỗng mấy ngày liên tiếp, tôi thấy nhà cô bạn khóa cửa im lìm. Tôi tò mò gọi điện thì cô ấy òa khóc nức nở trong điện thoại. Cô ấy bảo chồng ngoại tình, cô ả nhân tình nhắn tin tra tấn tinh thần khiến cô ấy sốc không ngồi dậy được. Chồng cô không cho đi làm vì thói ghen tuông chứ không phải cưng chiều gì. Khi chán vợ, anh ta cặp kè với thư ký, du hí cùng nhau trong những chuyến công tác.
Hóa ra bạn tôi không hạnh phúc gì với cảnh chim lồng cá chậu. (Ảnh minh họa)
Giờ đây, cô đòi ly dị thì anh ta cười gằn bảo: “Cô đi đi, cô không có tiền nên đừng mong chuyện đòi quyền nuôi con. Hãy bước ra đường xem có chịu được cảnh nghèo khổ không”. Cô lại không dám bỏ đi.
Tôi nghe từng lời cô ấy kể trong tiếng khóc mà bàng hoàng. Ngôi nhà cao tầng hóa ra là chiếc lồng nhốt bạn tôi trong nỗi cô đơn. Tôi cứ tưởng cô ấy sống trong nhung lụa nhìn xuống coi thường vợ chồng tôi. Không ngờ rằng, cô ấy chịu cảnh nhà giàu cô đơn và chỉ mong ước được như chúng tôi, cùng đi làm kiếm tiền, cùng chăm lo con cái, vui vẻ với những món đồ giản dị mà bình yên.
Tôi giật mình nhìn lại mình. Nếu không biết sự thật về cuộc hôn nhân dát vàng ấy, liệu tôi có đánh mất gia đình mình vì thói so sánh nhỏ nhen? Tôi xấu hổ với chồng con và muốn xin lỗi anh. Mong rằng mọi thứ chưa quá muộn.
Theo Ngọc Lan( Helino)