Chiếc thẻ đó chắc chắn tôi không thể nhầm được. Liệu có điều gì đằng sau mà tôi không biết hay đó chỉ là một hành động thể hiện trách nhiệm của người đàn ông mà thôi?
30 tuổi, tôi vẫn chưa lấy chồng. Ở cái tuổi này quê tôi người ta đã gọi là bà cô rồi. 30 tuổi, ngưỡng chới với để yêu trai trẻ thì không được mà trai già thì không muốn yêu.
Chẳng phải tôi không muốn mở lòng, mà thực sự giờ mở lòng ra cũng chẳng thấy ai cả. Mỗi dịp gần Tết đến là tâm trạng lại căng hơn dây đàn. Ở Hà Nội còn đỡ chứ về quê là xác định gặp 1000 người thì 1001 người sẽ hỏi: “Bao giờ lấy chồng?”.
Đúng là, vạn sự tùy duyên. Giữa lúc tôi tưởng chừng sẽ ở vậy, mẹ tôi còn khuyên nhủ hay xin một đứa con về nuôi thì anh xuất hiện. Anh Tuấn năm nay ngoài 40 tuổi và là chủ một cửa hàng sắt thép. Anh đã ly dị vợ và có một bé gái năm nay cũng độ 3, 4 tuổi rồi.
Chúng tôi ban đầu cũng chỉ xác định là bạn bè. Thực lòng nói chuyện tiến đến với người đàn ông từng có gia đình tôi cũng hơi e ngại. Chúng tôi trò chuyện về công việc, về sự đời rồi đủ mọi thứ trên trời dưới biển. Chẳng biết từ khi nào, chat với anh thành thói quen hàng ngày của tôi.
Rồi cũng đến ngày anh đề cập đến chuyện chính thức qua lại. Anh nói cả hai đều không còn trẻ, hoàn cảnh của anh thì tôi cũng đã biết nên nếu yêu thương nhau thì đến với nhau. Tôi cũng vượt qua sự e ngại để đến với anh. 31 tuổi, tôi muốn một lần dũng cảm với lựa chọn của mình.
Tôi dọn đến ở cùng anh. Tiếp xúc với anh nhiều hơn, tôi càng thấy anh là con người có thể dựa vào được. Cửa hàng sắt thép của anh buôn bán khá tốt. Anh cũng là con người phóng khoáng, nhất là tiền cho các khoản biếu xén người thân, bạn bè anh chẳng khi nào nề hà.
Cuối mỗi tuần, tôi vẫn gặp vợ cũ của anh đưa con gái đến chơi với bố. Anh bảo sau khi hai vợ chồng chia tay cuối mỗi tuần anh đều đón bé đi chơi hoặc nếu bận mẹ con bé sẽ đưa sang nội.
Có ai thích thú khi phải gặp vợ cũ và con riêng của chồng mỗi tuần đâu, nhưng biết sao được. Mỗi lần buồn tôi lại tự nhủ, dù sao anh ấy cũng là người đàn ông có trách nhiệm. Vả lại con bé đâu có tội tình gì.
Chúng tôi quyết định làm đám cưới sau hơn 3 tháng sống cùng nhau. Tôi lấy người đàn ông từng có một đời vợ nên ban đầu bố mẹ tôi cũng không hài lòng. Tuy nhiên con gái cũng chẳng còn trẻ trung gì, hơn nữa con rể ít ra cũng thành đạt nên ông bà đành phải xuôi theo.
Được một thời gian thì tôi không thấy con riêng của anh sang mỗi cuối tuần nữa. Anh bảo giờ anh đã có gia đình riêng nên vợ cũ cũng ngại, không muốn cho con bé qua lại bên này. Tôi bỗng cảm thấy mình có gì đó rất tội lỗi. Tôi bảo anh chủ động cuối tuần đưa con bé đi chơi. Dù sao nó là trẻ con, không nên để bé phải chịu tổn thương vì người lớn.
Thế rồi chồng tôi năng qua lại nhà vợ cũ để chơi với con hơn. Thỉnh thoảng con ốm, vợ cũ đi công tác, anh cũng báo tôi để ngủ lại trông con bé. Bản thân cũng không lấy làm vui gì nhưng tôi hiểu đó là trách nhiệm của một người cha nên làm với con gái mình.
Thật may mắn là cưới nhau được gần 8 tháng thì tôi có bầu. Thế nhưng đó lại đúng giai đoạn chồng tôi hay phải đi công trình rồi gặp gỡ bạn làm ăn, cuối tuần có chút thời gian thì lại sang với con. Biết chồng bận thật nhưng tôi vẫn buồn. Có thể do đang mang thai nên tôi cũng hơi nhạy cảm.
Cái thai được 14 tuần thì tôi đi siêu âm và biết đó là một nàng công chúa. Tôi hạnh phúc lắm. Mỗi ngày thức dậy lại được cảm nhận một sinh linh bé bỏng đang ở trong mình. Tôi chỉ chờ đến ngày siêu âm để có thể nhìn thấy con.
Thế nhưng trái với tưởng tượng của tôi, anh lại không được vui lắm khi biết tôi có bầu con gái. Để không bị rơi vào trạng thái trầm cảm, tôi cố gắng không giữ bất kỳ suy nghĩ tiêu cực nào. Dù sao tôi cũng sướng hơn nhiều người khi chẳng phải lo tới chuyện kinh tế gia đình, mọi thứ đã có anh lo hết.
Như thường lệ, đến hẹn tôi lại đi khám thai một mình. Vì sức khỏe vẫn tốt, tự đi lại được nên tôi cũng không làm phiền chồng mà chủ động bắt taxi đi. Vừa đến nơi, tôi giật mình khi gặp vợ cũ của anh tại phòng khám.
Tôi chưa từng nghe thấy chồng kể chuyện chị ta tái hôn, vậy mà sao giờ chị ta trông còn có vẻ chửa lớn hơn tôi nhiều. Trong đầu tôi còn đang đầy những câu hỏi thì chợt một hình ảnh khiến tôi choáng váng.
Chiếc thẻ visa chị ta cầm trên tay thanh toán, nó chính xác là thẻ của chồng tôi. Làm sao tôi có thể nhầm khi chiếc thẻ visa đó chồng tôi chọn in ảnh cá nhân lên thẻ. Chị ta, vợ cũ của chồng tôi đang đi khám thai và thanh toán bằng thẻ của chồng tôi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chị ta, vợ cũ của chồng tôi đang đi khám thai và thanh toán bằng thẻ của chồng tôi. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ảnh minh họa
“Ồ! Bụng cũng lớn chút rồi đó nhỉ. Thật tình cờ, không ngờ tôi lại gặp cô ở đây. Đợt này anh Tuấn bận quá nên đành đưa thẻ để tôi đi một mình. Hai bố con nó biết sắp có em bé trai ra đời thì mừng lắm. Đúng thật là phúc lớn mà”, chị ta vừa nói vừa cười đắc thắng xoa bụng.
Tôi sững sờ nghe những gì chị ta nói. Chị ta có vẻ cố tình muốn nói cho tôi biết cái thai đó là con trai và dường như bố của đứa bé không ai khác chính là chồng tôi. Tôi hoang mang quá, đó chỉ là chị ta cố tình muốn trêu ngươi tôi, hay chỉ tôi là con rối trong mản kịch giữa 3 người?
Theo Thu Nguyệt (Khám phá)