Trước khi về nhà chồng, tôi được bố mẹ nhắc phải biết nhẫn nhịn, bao dung với chồng thì gia đình mới có thể êm ấm được. Hơn nữa, tư tưởng phụ nữ phải hy sinh và là người “nâng khăn sửa túi” cho chồng đã ngấm vào đầu tôi lúc nào không hay. Nhưng khi viết những dòng này, tôi cảm thấy vô cùng bế tắc và tự hỏi những điều được căn dặn trước đó của bố mẹ phải chăng chỉ là sai lầm?
Gia đình chồng tôi thuộc loại giàu có ở trong làng bởi vậy khi lấy anh nhiều người nghĩ tôi có “phúc bảy đời” mới được như vậy. Nhưng tôi không hề cảm thấy hạnh phúc khi gắn kết với người đàn ông này vì cả hai đến với nhau do sự sắp đặt của gia đình.
Dù còn trong trắng nhưng đêm tâm hôn, chồng tôi vẫn cáu gắt, bực bội vì vợ “trơ như khúc gỗ” khi ở trên giường. Lúc đó, tôi chỉ biết khóc và nghĩ: Một người lần đầu làm “chuyện ấy” thì làm sao mà có kinh nghiệm được chứ. Nhưng tôi vẫn cắn răng chịu đựng những lời chì chiết của chồng.
Sau lần ấy, chồng bắt đầu đào tạo tôi để làm anh có hứng những khi gần gũi. Dù đã cố gắng nhưng những việc tôi làm dường như không khiến chồng hài lòng. Vì thế mà mấy đêm gần đây, tôi không thấy chồng về nhà và lúc giặt đồ tôi còn thấy vết son lạ trên áo anh. Tôi cũng không phải con ngốc mà không biết chồng vụng trộm bên ngoài. Khi tôi hỏi thì chồng nói: “Tôi làm vậy thì đã sao nào? Ai bảo cô vô dụng quá”.
Năm tháng sau khi kết hôn, tôi vẫn chưa mang bầu. Con cái là lộc trời cho nhưng mẹ chồng lại không nghĩ vậy, bà nghĩ tôi ăn hại. Thỉnh thoảng trong bữa cơm mẹ chồng tôi còn mắng con dâu: “Nuôi cô đúng là chỉ tốn cơm mà. Một năm mà không có bầu thì liệu đường quấn xéo ra khỏi nhà tôi”…
Cuộc sống ở nhà chồng chẳng khác nào địa ngục, còn tôi thì như con ngốc cứ âm thầm chịu đựng và chịu đựng… Khi tôi kể chuyện này với mẹ đẻ thì bà cũng khuyên nhủ là chấp nhận rồi mọi chuyện sẽ thay đổi. Nhưng tôi ngày càng mất niềm tin vào một viễn cảnh tươi sáng ở nhà chồng.
Đỉnh điểm của chuỗi ngày đen tối tôi vừa trải qua là hành động trơ trẽn, bẩn thịu, biến thái, bệnh hoạn của chồng: dẫn vợ đến nhà nghỉ để xem cảnh anh ân ái với người khác. Vì quá sốc nên tôi chỉ biết đứng đờ người ra trước những gì xảy ra trước mắt. Chồng tôi vô tư diễn đủ trò với cô người tình và không quên nói với vợ: “Xem cô ta phục vụ tôi mà học hỏi”.
Chồng tôi không biết khi anh hả hê thì có một người vợ đứng đó cam chịu và chỉ biết khóc rồi ngã quỵ xuống lúc nào không hay. Khi đã tỉnh táo lại, tôi vội mở cửa chạy ra khỏi nhà nghỉ đó. Vừa đi tôi vừa khóc và tự hỏi: “Phải chăng tất cả việc mình đã làm trước đây đều là sai lầm?”, “Hy sinh mù quáng chỉ khiến chồng coi thường mình”, … Tôi muốn giải thoát cho mình nhưng không đủ sức vượt qua những thị phi, chê trách của người xung quanh. Tôi giống như con chim muốn bay nhưng bị thương và bị trói chân trong chiếc lồng sơn son thiếp vàng. Giờ đây, tôi phải làm sao?