Dù rất vui khi nhận món quà đắt tiền từ chồng, nhưng ngay sau đó tôi lại sinh nghi. Mất chút thời gian tìm hiểu thì chân tướng sự việc cũng bị bại lộ…
Tôi và Quang đã kết hôn 8 năm, 2 mặt con đi học cả rồi. Chính vì thế, với tôi mà nói thì ngày Valentine, 8/3, sinh nhật, Noel hay gì đi nữa cũng chẳng còn quá quan trọng. Tôi chỉ mong Quang sẽ về nhà sớm, đưa vợ con ra ngoài ăn 1 bữa nhẹ nhàng, nhắn chúc vợ 1 câu ngọt ngào, thế là đủ lắm rồi. Thậm chí, có những năm con cái đang đau ốm, hai vợ chồng chả cần quà cáp gì vẫn cứ ok.
Thế nhưng, không rõ có phải “phú quý sinh lễ nghĩa” hay không mà năm nay làm ăn khá khẩm hơn, bỗng dưng Quang lại mua quà tặng vợ dịp Valentine. Mới sáng mở mắt ra, Quang đã ôm vợ, rồi thủ thỉ:
– Chúc mừng lễ tình nhân vợ yêu. Anh có món quà nhỏ tặng em đây!
Khỏi nói, tôi bất ngờ lắm, hỏi lại:
– Quà cho em á?
– Chứ sao, dù gì hôm nay cũng là Valentine, phải cho vợ mình mở mặt mở mày với bạn bè chứ nhỉ!
– Ha ha, em chẳng quan trọng chuyện ấy, nhưng mà anh có quà thì em vẫn cứ xin.
(Ảnh minh họa)
Càng bất ngờ hơn, Quang rút trong túi áo vest ra 1 hộp nhỏ, tim tôi đập thình thịch như thể anh sẽ cầu hôn tôi lần nữa vậy. Dù đoán được là nhẫn hoặc dây chuyền vàng, thế mà tôi đứng tim khi nhìn thấy:
– Anh, anh… Nhẫn kim cương hả anh?
– Đúng rồi, chiếc nhẫn cho vợ yêu ngày lễ Tình nhân nhé!
Tôi xúc động lắm, nói không lên lời. Buổi sáng hôm ấy, tôi đeo ngay chiếc nhẫn kim cương đi làm. Vừa lúc rót nước, chị đồng nghiệp nhìn thấy đã rú lên:
– Ôi, cái Lan. Cái Lan nó có nhẫn kim cương bọn bay ơi!
Thế là cả hội xúm vào tôi tra khảo, hỏi han. Mọi chuyện chẳng có gì cho tới khi một chị rất giàu, có kinh nghiệm dùng đồ trang sức đắt đỏ gọi riêng tôi ra và bảo:
– Nãy trong kia đông người, chị không tiện nói. Mày đưa chị xem nào! Sao chị nhìn cái kim cương này nó cứ không thật!
Tôi bất ngờ trước câu nói của chị nhưng vẫn tháo ra. Săm soi các góc cạnh, thử hà hơi, rồi mài mài, chị kết luận:
– Mang ra tiệm xem sao chứ chị thấy nó giả lắm.
Hoảng hồn, tôi mang đi hỏi thì ông chủ quán cười cười:
– Được chồng tặng quà Valentine à? Thôi, giữ làm kỉ niệm cũng được chứ bán không ai mua đâu nhé!
Tôi tức quá, lao về nhà. Nhưng thay vì gọi điện hỏi chồng, tôi lại lục tung túi của chồng. Đúng là “mèo mù vớ cá rán”, tôi may mắn tìm thấy tờ hóa đơn của chồng vẫn còn trong túi. Điều bất ngờ là chồng tôi mua những 2 chiếc và giá trị của chúng chênh nhau hàng chục lần.
(Ảnh minh họa)
Tôi đoán ngay chồng tôi có bồ nhí. Rất có thể, chiếc nhẫn là món quà cho tình nhân nhưng thấy áy náy nên Quang tiện mua thêm cho vợ. Tôi chết lặng với phỏng đoán của mình liền mở máy tính của anh dò facebook, zalo, skype… Vừa vào facebook, hiện ngay trên trang chủ là cô gái trẻ nọ khoe chiếc nhẫn kim cương y chang tôi. Tôi vào phần tin nhắn, tất cả trống trơn như chưa hề liên lạc. Nhưng khi tôi mò vào phần lưu trữ của tin nhắn thì không còn nghi ngờ gì nữa. Hai người họ lén lút qua lại với nhau cả năm trời. Thậm chí, ả còn tỏ ra cao thượng “sẽ hy sinh vì hạnh phúc của anh, sẽ mãi là người đứng sau, không đòi hỏi quyền lợi và danh phận chỉ cần tình yêu”…
Tôi thật không biết phải làm sao với tình huống oái ăm này. Tưởng được nhận quà Valentine từ chồng là sướng, nào ngờ đâu đau đớn gấp vạn lần khi từ đó mà phát hiện chồng có bồ nhí!
Theo Helino