Lý trí bảo tôi phải bình tĩnh song trái tim lại chẳng thể nghe theo. Làm sao tôi có thể chấp nhận cho qua một cách dễ dàng khi thằng bé còn nói những lời xúc phạm khó nghe như vậy.
Chúng tôi gặp nhau khi cả hai đã không còn ở tuổi trẻ trung gì. Công việc ổn định, nhà cửa cũng đã sẵn sàng lại được hai bên gia đình ủng hộ nên chúng tôi đã quyết định kết hôn chỉ sau 8 tháng tìm hiểu.
Lúc mới tìm hiểu nhau tôi cũng giấu bạn bè vì không muốn chuyện riêng tư của mình bày cho cả thiên hạ. Đến lúc cầm tấm thiệp mời trên tay, bạn bè mới ú ớ vì không biết tôi có người yêu khi nào. Chúng còn đồn đùa đằng không biết có phải bác sĩ bảo cưới nên mới gấp thế không.
Tùng là một người đàn ông tử tế. Anh không biết nói những lời đường mật hay làm những cử chỉ lãng mạn như những bộ phim Hàn. Anh cũng không biết dỗ dành tôi một cách khéo léo hãy tạo những tình huống bất ngờ, nhưng sự chân thành của anh luôn khiến tôi thấy tin yêu và không hề hối hận khi quyết định dành phần đời còn lại sánh bước bên anh.
Ngày mới lần đầu về ra mắt, tôi đã cảm nhận được rõ sự chân thành, điềm đạm của anh là giống ai. Bố mẹ anh đều là những con người chất phác dễ mến. Sau lần đầu gặp mẹ anh còn chủ động gọi tôi đến ăn cơm cùng gia đình. Bà cũng là người chủ động đề cập đến chuyện gia đình, mong hai đứa sớm về chung một nhà.
Được bố mẹ chồng “bật đèn xanh” nên thực sự cuộc sống sau hôn nhân của tôi rất dễ chịu. Tuy phải sống chung cùng bố mẹ chồng nhưng tôi chưa khi nào cảm thấy sự gò bó khó chịu. Nghe tôi kể mấy chị đồng nghiệp còn bảo, đấy mới chỉ là giai đoạn đầu thôi. Không ngờ sóng gió đầu tiên đã ập đến khi đám cưới mới chỉ tổ chức được 2 tháng.
Bình thường tôi đi làm phải tầm 6 giờ mới về đến nhà. Cũng may do bố mẹ đều nghỉ hưu rồi nên tôi không phải lo việc chợ búa. Hôm đó tôi có việc ở cơ quan phải đi từ chiều, xong việc sớm nên tôi rẽ về nhà luôn.
Vừa dừng xe ngoài cửa tôi đã thấy mẹ chồng mình đang ngồi trong nhà ôm một đứa bé lạ mặt. Tôi không biết là con nhà ai nhưng khuôn mặt lại có chút gì đó rất quen thuộc mà tôi không thể nào nghĩ ra. Thấy tôi về giờ đấy mẹ chồng có chút giật mình.
“Sao con lại về giờ này?”
“Hôm nay con có việc phải đi, xong sớm nên con về nhà luôn mẹ ạ. Đứa bé là con ai thế mẹ?”
Mẹ chồng chưa kịp trả lời thì thằng bé đã luôn miệng chỉ vào tôi rồi nói: “Cướp chồng! Cướp chồng!”. Tôi nghe thấy thế cũng bực vì không biết đứa trẻ này ở đâu ra nhưng cũng không muốn chấp trẻ con.
Thế nhưng khi tôi có thiện chí lại gần chơi cùng thì đứa bé vẫn tiếp tục nói những lời khó nghe như vậy. Mẹ chồng lại không trả lời câu hỏi trên khiến tôi có chút nghi ngờ trong lòng. Đứa bé này là ai, sao tôi chưa thấy xuất hiện ở nhà mình bao giờ. Hơn nữa, sao nó lại nói những lời như vậy khi nhìn thấy tôi.
Thấy tôi đăm chiêu, mẹ bảo tôi cứ lên nhà trước nghỉ ngơi rồi tối cả nhà nói chuyện sau. Tôi lên phòng mà trong lòng đầy sự khó hiểu. Chính sự úp mở này khiến tôi dự cảm có điều chẳng lành.
Khoảng hơn 1 tiếng sau thì chồng tôi về. Tôi chưa kịp hỏi anh thì mẹ chồng tôi đã gọi hai đứa xuống phòng nói chuyện. Đứa bé lạ mặt kia đang ở dưới nhà chơi với bố chồng tôi.
“Loan ạ, mẹ xin lỗi, thực sự xin lỗi con. Mẹ nghĩ cả nhà nợ con một lời xin lỗi”.
“Mẹ nói chuyện gì thế ạ. Con không hiểu”.
“Cũng đã đến lúc con phải biết mọi chuyện. Đứa bé dưới nhà mà con vừa nhìn thấy, chắc con cũng thấy nhìn nó quen quen. Nó chính là con đẻ của Tùng”.
Tai tôi ù đi trước những lời nói của bà. Chuyện nực cười gì đang xảy ra trong gia đình tôi thế này. Chúng tôi mới cưới và còn đang kế hoạch sao từ đâu ra lại có một đứa bé đã 4,5 tuổi là con của chồng tôi.
“Không phải Tùng ngoại tình và gia đình muốn lừa dối con mà thực sự chúng ta không biết phải làm cách nào khác. Có một điều mẹ mong con hiểu. Bố mẹ rất quý con, Tùng luôn yêu con thật lòng. Chuyện ra nông nỗi ngày hôm nay cũng có phần lỗi lớn là do mẹ.
Đứa bé là con của Tùng và một cô gái tên là Ly. Ly thông minh lại vô cùng khéo léo nên khi gặp mẹ rất quý con bé và muốn giới thiệu cho Tùng làm quen với cô gái này. Nhưng thằng Tùng khi ấy lại không muốn và tìm mọi cách từ chối. Mãi nó mới đồng ý với mẹ đi gặp Ly.
Hai đứa cũng tìm hiểu được một thời gian thì Tùng chủ động dừng lại do phát hiện Ly bắt cá hai tay. Thế nhưng sai lầm của mẹ là đi tin vào con bé đó. Mẹ cứ tin rằng nó bị oan và tìm cách sắp xếp cho hai đứa gặp nhau để nói chuyện. Chính lần đó Ly đã chuốc say Tùng và một thời gian sau con bé quay lại với chiếc bụng lùm xùm yêu cầu Tùng phải có trách nhiệm.”
Tôi thực sự không muốn tin vào những lời mẹ chồng nói. Sao cuộc hôn nhân của tôi lại trở thành như thế này.
“Tùng không còn tình cảm với Ly nhưng đứa bé đúng là cháu của bố mẹ thật. Chúng ta làm sao có thể bỏ mặc thằng bé như không có chuyện gì xảy ra. Đặc biệt khi Ly nghe tin Tùng yêu con thì đã rất nhiều lần đến nhà gây khó dễ. Chuyện thằng bé nói những lời khó nghe như hôm nay có lẽ cũng là do mẹ nó cho xem ảnh con rồi dạy làm vậy. Mẹ thực sự không thể để cháu mình lớn lên với một người mẹ như vậy. Mẹ xin lỗi con”.
Tôi thực sự không muốn tin vào những lời mẹ chồng nói. Sao cuộc hôn nhân của tôi lại trở thành như thế này. Ảnh minh hoạ.
Hoá ra, câu chuyện tưởng chừng chỉ ở gia đình khác đó lại xảy đến với tôi thật. Đứa bé lạ mặt mà tôi nhìn có chút quen quen đó chính là con của chồng tôi. Thật buồn cười phải không, khi nó trông giống chính Tùng mà tôi lại chẳng thể nghĩ ra.
Anh cầm tay tôi và nói lời xin lỗi. Lý trí bảo tôi phải bình tĩnh song trái tim lại chẳng thể nghe theo. Làm sao tôi có thể chấp nhận cho qua một cách dễ dàng khi thằng bé còn nói những lời xúc phạm khó nghe như thế.
Tôi sẽ phải thế nào khi mình còn chưa có con mà giờ đây còn phải nuôi con riêng của chồng đây? Đứa bé không có tội, nhưng tại sao ông trời lại sắp đặt một cách trêu ngươi như vậy.
Theo Mai Loan (Khám phá)