Tôi thấy tội lỗi, không còn dám đến những nơi tâm linh, không dám dùng tiền của anh vì sợ lại càng dơ bẩn, tệ hại.
Tôi viết câu chuyện của mình lên đây và biết sẽ khó nhận được sự cảm thông của mọi người, nhưng có lẽ đây là nơi duy nhất tôi có thể thành thật nói về con người mình, tình yêu đầy tội lỗi của bản thân. Tôi 29 tuổi, ngoại hình ổn, không quá xuất sắc nhưng ưu nhìn. Tôi là quản lý một doanh nghiệp khá có tiếng với mức thu nhập tạm gọi là cao. Trong công việc lẫn cuộc sống tôi tự lập, tự chủ, không dựa dẫm ai. Trong mắt mọi người tôi là đứa sống tử tế, trách nhiệm. Cũng chính vì tập trung cho công việc sự nghiệp và quá tham vọng với bản thân, tôi không thực sự mặn mà với việc yêu đương, không có hứng thú với những người đang theo đuổi mình từ trước tới giờ, cho rằng họ không phù hợp.
Tôi cứ nghĩ mình là người lý trí và bản lĩnh lắm, cho đến khi gặp anh thì tôi đã tự chà đạp lên tự trọng, danh dự, đạo đức và sự giáo dục mà mình đang có. Anh là một trong những khách hàng của công ty tôi, hơn tôi 14 tuổi, chững chạc. Chúng tôi từng làm việc với nhau cách đây 3 năm, sau đó giữ số liên lạc nhưng không phát sinh giao tiếp gì. Cách đây 2 năm, bỗng tôi nhận được tin nhắn hỏi thăm sức khỏe và mời đi cà phê từ anh. Thời điểm đó tôi vẫn coi anh là khách hàng quan trọng của công ty và lịch sự đối đãi. Ngày hôm đó chúng tôi đã có một buổi nói chuyện vui vẻ về sở thích, công việc. Cũng từ đó chúng tôi phát hiện giống nhau về nhiều thứ. Một thời gian sau chúng tôi thường đi ăn, cà phê nói chuyện phiếm, xem phim, bàn luận về vài vấn đề. Dần dần chúng tôi thân thiết hơn mức tình bạn, anh quan tâm lo lắng cho tôi nhiều. Rồi anh cũng thổ lộ tình cảm và chăm sóc tôi, chúng tôi yêu nhau. Anh không hẳn là người tốt nhất tôi gặp, nhưng là người khiến tôi thấy an toàn, lúc đó tôi đã nghĩ vậy.
Rồi bằng trực giác và nhiều sự tình cờ tôi cảm thấy có gì đó không ổn, hình như anh giấu tôi điều gì đó. Tôi nói sự nghi ngờ của mình, anh thừa nhận đã có gia đình rồi. Anh nghĩ tôi đã biết và chấp nhận điều đó chứ. Tôi nói mình hoàn toàn không biết vì chưa bao giờ có ý định tìm hiểu đời tư anh trước đây, anh không đeo nhẫn cưới và nói đang sống cùng cha mẹ. Tôi cứ mặc nhiên anh là một người độc thân. Có lẽ cái sai của tôi là quá hời hợt, thờ ơ với sự lựa chọn của mình.
Từ sau hôm đó, tôi im lặng để suy nghĩ và chấm dứt. Tôi không cho phép mình là nhân tình của ai, cũng không thể vứt bỏ tự trọng và tương lai để ngoại tình với chồng người khác. Nhưng cuộc sống luôn có những kẻ miệng thì luôn nói đạo lý rồi lại sống rất lỗi, vào lúc ấy tôi là một kẻ như thế. Thời điểm ấy, tôi và anh đã vượt qua giới hạn, tôi để tình cảm của mình lấn át lý trí. Tôi nhớ sự hiện diện của anh, quen với sự chăm sóc anh dành cho mình, thỏa hiệp với bản thân, tự biện hộ cho mình để tiếp tục mối quan hệ này. Tôi tuyệt nhiên không hỏi về gia đình anh, chính tôi luôn dằn vặt, tự trách mình.
Quen anh, tôi thấy mình đầy tội lỗi, không còn dám đến những nơi tâm linh, không dám dùng tiền của anh vì sợ lại càng dơ bẩn, tệ hại. Anh cảm nhận được điều đó, chủ động đôi ba lần nói cuộc sống gia đình không còn hạnh phúc, nhưng không vì vậy mà tôi thấy mình đúng. Rất nhiều lần trong suốt 2 năm qua anh muốn có con chung với tôi, còn tôi 5 lần 7 lượt đòi chia tay vì chưa bao giờ thấy hạnh phúc trọn vẹn, nhất là những lúc gia đình anh quây quần, lễ Tết. Mỗi lần như vậy anh lại tìm tôi, quan tâm yêu thương khiến tôi mủi lòng.
Giờ tôi hiểu một điều, bản thân vĩnh viễn không bao giờ hạnh phúc được, tôi sợ vợ anh biết, chị ấy đau khổ như tôi, sợ con gái anh sẽ thất vọng về anh, sợ gia đình bạn bè biết sẽ xấu hổ về tôi, tôi thấy có tội trước ba mẹ. Tất cả nỗi sợ lấn át hết hạnh phúc, kể cả khi bên anh tôi vẫn bất an, tội lỗi. Cũng thời điểm này, vợ anh thường xuyên đăng tải hình ảnh gia đình hạnh phúc, tôi nhìn thấy không ghen tức nhưng lại đau buồn. Mỗi lần như vậy anh lại giải thích là vì con gái, anh nói trong cuộc đời anh bây giờ con gái và tôi là quan trọng nhất.
Tôi rất rõ ràng, biết có thể đó chỉ là vì anh muốn giữ tôi, chúng tôi hòa hợp trong chuyện đó, tôi không làm gì ảnh hưởng tới gia đình anh, không đòi hỏi tiền bạc hay yêu cầu anh chăm sóc, là người phù hợp để làm tình nhân. Lý trí của tôi biết điều đó, đang cố gắng từng giây từng phút để rời xa anh. Tôi thực sự nghĩ mình sẽ gặp báo ứng. Tuần này anh cùng gia đình đi nghỉ, tôi chuyển nơi làm việc, âm thầm cắt đứt mọi liên lạc, tập sống và quên anh, nhưng tôi sợ anh lại tìm ra và tôi lại yếu đuối mà quay lại.
Tôi chia sẻ câu chuyện của mình vì giờ đã quyết tâm chấm dứt mối tình sai trái này, nhưng bản thân lại sợ sẽ quay đầu làm điều sai, sợ không thể ngẩng cao đầu mà sống. 2 năm tôi đã đi sai đường, cũng không biết sau này sẽ nhận những quả báo gì.
An/Vnexpress