Trước nay tôi từng nghĩ, phụ nữ cô đơn sẽ mạnh mẽ lắm. Ngờ đâu, mấy hôm cô ấy yếu đuối quá chừng, mà nào có ai hay để sẻ san, để ủi an, để dỗ dành bao giờ.
– Cuối cùng anh cũng xuất hiện. Anh biết không, em đã từng rất cô đơn…
– Em như nào?
– Như cái ngày em lên thành phố chật chội con người này được nửa năm, em té xe và phải nhập viện, bác sĩ bảo cần có người thân để kí tên xác nhận mổ ráp lại xương chân. Và em nhận ra, chẳng ai bên cạnh mình.
Có những lần em phải làm tăng ca ở công ty, trở về nhà sau 15 giờ làm việc liên tục không nghỉ, em lả đi vì đói, lại mệt mỏi đến độ chẳng thể ăn nổi bát mì, chỉ vội cởi chiếc áo nhỏ bên trong, rồi không đủ sức tắm gội hay làm gì hơn ngoài việc vùi vào chăn ngủ cho đến sáng. Và em nhận ra, em đã quá vô tâm với chính bản thân mình.
Những hôm trái gió trở trời em cảm, nhẹ thì nằm đấy nhìn trần nhà, xót dạ quá phải tự bò dậy nấu lấy cho mình một phần cháo, uống vội vài viên thuốc em chẳng nhớ mua từ độ nào. Còn nặng thì lại phải nhập viện, vẫn nằm một mình, nhìn chai nước biển. Nhìn những giường xung quanh, hình như ai cũng có bạn bè đến thăm, cũng có gia đình …
Những ngày cuối tuần, em thường đến rạp phim một mình, xem suất trễ nhất, ngồi ghế lẻ, hàng đầu tiên, em cố tập trung vào bỏng ngô và cả thời gian quảng cáo, để không một hình ảnh từ cặp đôi nào khác làm phiền đến mình.
Bạn bè em không nhiều. Ai cũng có cuộc sống và không gian riêng. Thế nên một mình đi ăn uống, một mình đi mua sắm, một mình đi du lịch, vẫn là lựa chọn hàng đầu.
Và em nhận ra, những người đến bên mình, thường họ chẳng ở lại lâu …”
Nghe cô ấy nói, tôi đã nghĩ ngay đến việc mình sẽ cố gắng chở che và bao bọc nàng ấy cả đời sau này.
Trước nay tôi từng nghĩ, phụ nữ cô đơn sẽ mạnh mẽ lắm. Ngờ đâu, mấy hôm cô ấy yếu đuối quá chừng, mà nào có ai hay để sẻ san, để ủi an, để dỗ dành bao giờ.
Bất chợt, cô ấy hỏi:
– Anh sẽ yêu em đến bao giờ?
-Anh chưa từng nghĩ đến kết thúc. Mình bên nhau thôi, bình yên là đủ rồi! Vai anh này, em nhắm mắt lại ngủ đi…”.
Theo Khải Vệ/Người đưa tin