Hóa ra, thứ không tốn một xu thì người ta cũng chẳng buồn trân trọng làm gì…
Ảnh: Internet
Thật ra từ rất lâu rồi, tại một thời điểm mà tôi không xác định nổi nữa, tôi đã có ý muốn rời đi. Lúc đấy bản thân hiểu rõ không phải do ai cả chỉ là do tôi mệt rồi, tay chẳng níu nổi những yêu thương nặng nề đang dần dần biến mất. Nhưng mà, tôi vẫn không buông, quyết định đủ thứ cuối cùng vẫn không đủ tàn nhẫn quay đi. Cuối cùng lại để người ta từ bỏ trước mình, xem có buồn cười không chứ?
Thế rồi ngày người ta đi đó, tôi quay quắt mình trong nổi đau da diết. Rồi lúc đó mới biết, thì ra mình còn yêu người ta nhiều lắm, sao mà ngông cuồng buông tay cho được. Lúc đó còn tự nghĩ có khi mình buông tay người ta trước, chắc gì đã đau lòng như vậy? Vậy mà vẫn còn cố chấp lắm, còn mong sẽ có một ngày trong vô vàn những ngày như vậy, người ta sẽ trở về. Sẽ lại vỗ về yêu thương như cách anh đã từng, cứ chờ hoài, chờ mãi, cuối cùng: Không thấy.
Nhưng mà sáng nay khi vô tình làm vỡ cốc nước, nước chảy ra lênh láng khắp sàn nhà, tự nhiên nhìn thấy cảnh đó, ngồi xụ xuống bật khóc nức nở. Lúc mà tôi biết, ly vỡ rồi, nước chảy rồi, tất cả đều không thể trở về lúc ban đầu nữa.
Người ta hay nói, cái gì bạn làm tốt thì đừng làm nó miễn phí. Tôi thấy mình yêu đương rất tốt nhưng chẳng phải tôi đã cho anh miễn phí đó sao. Hóa ra, thứ không tốn một xu thì người ta cũng chẳng buồn trân trọng làm gì.
Đột nhiên hôm nay ngồi nghĩ lại, lúc quay đi người ta xin lỗi đủ điều còn nói là do mình yêu người ta nhiều quá, người ta hiểu nhưng người ta hết yêu rồi. Buồn cười không chứ! Khi mà sau này rời xa, đến một lúc anh sẽ nhận ra khi không còn tôi nữa thì tình yêu trước kia tôi cho anh, còn nhiều hơn những gì anh thấy nữa kìa. Nhưng mà liệu đến lúc đó, anh biết để làm gì? Tôi đâu tàn nhẫn thấy anh đau lòng cũng đã không còn bao dung để anh trở về sau những mệt mỏi yêu đương.
Phụ nữ vĩnh viễn là một mái nhà chứ không phải nơi để dừng chân. Tôi đã từng là nhà của ai đó, đã từng chờ đợi thật nhiều, yêu thương bằng cả tình thương vốn có. Nhưng anh bỏ nhà rồi, anh chấp nhận lưu lạc vậy thì nhà cũng không còn ở đó nữa. Yêu anh nhiều mà anh làm em đau lòng quá, chẳng yêu nổi nữa rồi. Không đành tâm ghét hờn nên ta chỉ đành xem nhau như người dưng. Một ngày anh có thể kiên tâm ở bên một người con gái khác, anh sẽ hiểu trong tình yêu, chỉ một người yêu vốn dĩ là không đủ. Đến lúc đó anh sẽ hiểu, em đã từng cố gắng một mình như thế khó khăn đến mức nào.
Theo phapluatnet.vn