Tôi và bố mẹ đều ngã ngửa trước sự thản nhiên của chị dâu. Còn anh trai tôi thì chỉ thở dài như chấp nhận.
Anh trai và chị dâu tôi yêu nhau gần ba năm mới cưới, chị ấy là con nhà gia giáo, tuy không có điều kiện như nhà tôi nhưng chị sống rất thoáng với mọi người. Hơn nữa, chị lại hiền lành, nhẫn nhịn, đảm đang. Chính người khó tính như mẹ tôi còn phải khen chị ấy là mẫu người của gia đình. Bố mẹ nhiều khi còn nói mong tôi được một phần như chị để khi về nhà chồng chẳng bị người ta chê trách, hay có điều tiếng gì.
Dù ở riêng nhà nhưng mỗi khi nhà tôi có giỗ, đám tiệc, chị dâu đều về, xông xáo lo toan sớm nhất. Có khi còn xin nghỉ việc để lo cho nhà chồng nữa. Tính chị dâu cũng cởi mở, dễ gần, thu nhập khá cao, rất “thoáng” với họ hàng nên ai cũng hết lời khen ngợi. Nói chung nhắc tới chị dâu, ai cũng khen chứ chẳng ai tìm ra một điểm nào để chê trách. Còn tôi là người trong nhà nên biết chị có một đặc tính mà ai cũng phải nể và sợ.
Tính chị dâu luôn nhẫn nhịn chồng nhưng lại để bụng những chuyện nhỏ nhặt mà không bao giờ nói ra. Vì thế cứ vài tháng anh chị lại cãi nhau một trận. Mỗi lần vợ chồng giận nhau, chị ấy sẵn sàng tiêu đến đồng tiền cuối cùng, thậm chí vay nợ để xả stress.
Dù mới cưới nhưng chị dâu tôi giận chồng, một mình đi du lịch nửa tháng cho khuây khỏa. (Ảnh minh họa)
Nhớ cách đây 5 năm, khi đó anh chị mới cưới được vài tháng, chẳng hiểu vì lý do gì anh trai một mình về nhà với bố mẹ. Đến khi bố mẹ tôi gọi điện cho chị thì chị nói anh chị giận nhau, chị đang đi du lịch cho khuây khỏa.
Sau đó khoảng nửa tháng thì chị dâu về, xin lỗi anh trai nên vợ chồng làm lành. Nhưng đồng thời, chị thú thực đã mang hết số tiền mừng cưới và tiết kiệm sau đám cưới của hai vợ chồng để đi du lịch. Vì bố mẹ tôi suy nghĩ khá thoáng nên chỉ khuyên vợ chồng nên nhường nhịn nhau, làm việc gì cũng nên nghĩ kỹ.
Tưởng sau lần đó, chị dâu tôi hối cải, tu chí làm ăn và không giận dỗi kiểu “tiêu tiền” dằn mặt chồng như vậy nữa.
Nhưng chẳng lâu sau lại có lần thứ hai. Đó là khi chị dâu đang mang bầu 6 tháng. Không hiểu sao từ lúc có bầu chị khó chịu kinh khủng. Anh chị cãi nhau thường xuyên và lần nào buồn chán chị cũng đi mua sắm, du lịch. Sợ ảnh hưởng đến con nên anh trai tôi vẫn phải nhịn vợ hết mức có thể. Chị giận chồng nhiều đến độ, khi trở dạ vào viện đẻ, tài khoản của anh chị chẳng còn xu nào. Phải dùng đến tiền ông bà hai bên cho cháu bé mới trả được viện phí.
Cũng còn vài vụ nữa nhưng không căng thẳng như lần này. Chẳng là anh chị ấy đang cãi nhau chuyện chọn trường học cho con. Chị thì muốn cho cháu học trường quốc tế, học phí lên cả chục triệu một kỳ, còn anh thì muốn cho cháu học trường tư thục gần nhà, đưa đón cũng tiện. Trong lúc tức giận, anh trai có nói chị dâu bằng những từ như sĩ diện, thích hoành tráng, hoang phí…
Cãi nhau rồi anh tôi bực tức bỏ đi làm, chị dâu cũng bực mang cháu sang gửi bố mẹ tôi rồi đi đâu đó. Dù ai gọi điện chị cũng không nghe máy. Bẵng đi 5-6 hôm, chị dâu về sang nhà tôi đón anh trai và cháu về còn mang sang bao nhiêu là đồ đạc, quà cáp toàn những thứ đắt tiền cho mọi người. Chị nói mới đi du lịch cho khuây khỏa. Như hiểu được tính vợ, anh trai tôi hỏi tiền ở đâu mà chị mua nhiều đồ vậy. Chẳng ngại ngùng, chị ấy nói “Bực quá em tiêu hết tiền trong thẻ tín dụng của nhà mình rồi. Vì đi nước ngoài nên hơi tốn kém, em phải vay thêm cái Mai (bạn của anh chị) 30 triệu nữa đấy”.
Tôi và bố mẹ đều ngã ngửa trước sự thản nhiên của chị dâu. Còn anh trai tôi thì chỉ thở dài như chấp nhận. Bất bình trước thái độ của chị dâu và sự nhu nhược của anh trai, bố mẹ tôi có chỉ trích về cách tiêu hoang phí của chị thì chị nói: “Tiền để chăm lo cho con cái và những nhu cầu của mình, của người thân. Số tiền đáng lẽ để giành cho cháu học trường quốc tế nhưng mọi người phản đối thì con mang dùng vào việc có ý nghĩa khác. Con đi chơi cho khuây khỏa, mua quà cáp cho mọi người đó cũng là việc có nghĩa mà”.
Anh trai tôi thấy không khí căng thẳng thì nói: “Không sao cả, lần sau vợ con rút kinh nghiệm, mong bố mẹ bỏ qua. Thôi thì cô ấy tiêu hết tiền, lại nợ thêm cả trăm triệu như thế thì từ giờ cháu cũng được học gần nhà rồi”. Bố mẹ tôi thì như chẳng còn gì để nói nên chỉ thở dài ngán ngẩm.
Còn tôi, cũng là phụ nữ, một phần tôi hiểu chị cũng có những bực bội, phiền lòng cần giải tỏa. Tôi cũng biết, dù nợ nần thì anh chị cũng tự lo trả chứ không phiền đến bố mẹ hay tôi trả giúp. Nhưng có người phụ nữ nào giận chồng mà tiêu bằng hết số tiền tích cóp của gia đình, thậm chí vay nợ để giải tỏa bực tức không? Chị dâu tôi cái gì cũng được ngoại trừ cái “quái chiêu” này mọi người ạ. Tôi phải khuyên như thế nào để anh trai quyết đoán hơn, để chị dâu thôi cái tính này đây mọi người?